Chương 57

Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

21.965 chữ

23-12-2022

Thân thể Ninh Vũ Phi đột nhiên căng thẳng, cậu ngồi thẳng, sau lưng thẳng tắp, thần sắc vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nhưng trong giọng nói vẫn không áp chế được run rẩy: “Tại sao hai người lại biết?”

Ninh Vũ Phi không hỏi vì sao họ biết cậu mất trí nhớ mà là tại sao họ biết nguyên nhân cậu mất trí nhớ!

Đối với vấn đề của Ninh Vũ Phi, thái tử và nghị trưởng đều không bất ngờ, họ đều nhìn cậu, trong con người tối tăm khó phân biệt.

Cuối cùng vẫn là nghị trưởng mở miệng: “Chờ em nhớ ra, em sẽ hiểu.”

Tim Ninh Vũ Phi nhảy cực nhanh, khủng hoảng to lớn như một bàn tay khổng lồ bóp chặt lấy trái tim của cậu, cảm giác nghẹt thở cường liệt khiến Ninh Vũ Phi nảy sinh ý định muốn trốn tránh.

E rằng không muốn nhớ lại… sợ rằng thật sự không muốn nhớ lại…

Ninh Vũ Phi vẫn luôn tin tưởng bản năng của mình, bởi vì nó chưa bao giờ nói dối cậu.

Mà hiển nhiên, Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục đều không muốn Ninh Vũ Phi trốn tránh.

“Sở dĩ em mất trí nhớ, là bởi vì em tự mình lựa chọn quên hết tất cả.”

Câu nói này đột nhiên thốt ra, sắc mặt Ninh Vũ Phi trắng bệch như tuyết, tuy mơ hồ cảm nhận được, đôi tai nghe rõ ràng, nỗi bất an to lớn lập tức bắt sống cậu.

Ninh Vũ Phi ngồi thẳng, cố chống đỡ trấn định mà nói: “Tại sao em phải để bản thân mất trí nhớ? Hơn nữa, sao em có thể tự mình quên đi tất cả?”

“Đương nhiên em có thể…” Đôi mắt Thẩm Lăng Dục nhìn chăm chăm về phía Ninh Vũ Phi: “Bởi vì trong cơ thể em kế thừa Thiên Xà tâm.”

Thiên Xà tâm?!

Trong mắt Ninh Vũ Phi có phần mờ mịt, ngay sau đó… Một đoạn ký ức đột phá lao tù, điên cuồng nhào tới chiếm đoạt tất cả đầu óc.

Đây thật đúng là… Một trò khôi hài.

Ninh Vũ Phi nhắm mắt, nỗ lực bình phục tâm tình.

Trong mắt Thẩm Lăng Dục và Tạ Cảnh đều lóe lên vẻ không đành lòng, vừa nghĩ tới quyết định cuối cùng của Ninh Vũ Phi là Hoắc Bắc Thần thì tim như bị tróc ra từng mảnh, cảm giác đau đớn như bị lăng trì ấy áp đi tất cả, thống trị tất cả.

Sao có thể cam tâm? Bọn họ khát vọng lâu như vậy, mong ngóng lâu như vậy, toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ người cả đời, sao có thể cam tâm để cậu rơi vào tay một tên giả nhân giả nghĩa!

Ninh Vũ Phi từ Bala tinh về tới đế đô tinh, thái tử cùng nghị trưởng đều biết đầu tiên.

Họ chưa từng nghĩ cả hai sẽ ngồi chung một chỗ, sẽ vì chuyện của Ninh Vũ Phi mà tâm bình hòa khí mà mặt đối mặt thương lượng đối sách.

Đối phó với Hoắc Bắc Thần, nếu chỉ đơn độc một người thì sẽ không có nổi một phần thắng.

Nhưng nếu họ hợp tác thì Hoắc Bắc Thần tuyệt đối không có bất cứ phần thắng nào.

Lại càng không nói tới, còn có một tin tức như vậy. Tuy sau khi nói ra thì càng rối loạn cục diện thêm, nhưng cũng sẽ không tồi tệ như hiện tại.

Ai yêu đều không thuần túy, vậy Hoắc Bắc Thần dựa vào cái gì mà bày ra một tư thái thân không mang việc?

Nói cái gì mà một lòng vì Ninh Vũ Phi, sau khi vạch trần dã tâm bẩn thỉu của hắn thì hắn có tư cách gì để nhắc tới chữ ‘yêu’!

Một đoạn ký ức sau cùng, Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục đều không biết nhưng Ninh Vũ Phi lại biết rõ toàn bộ, nhưng cậu không muốn chia sẻ với bất cứ ai.

Thế nhưng sau khi biết được chuyện ấy, lúc đó Ninh Vũ Phi lựa chọn phong bế trí nhớ của mình, vậy nên Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục đều cho rằng đây có lẽ đấy là một ký ức không tốt đẹp, hơn nữa còn có khả năng liên quan đến Hoắc Bắc Thần, dẫn đến khi đó Ninh Vũ Phi lựa chọn bỏ qua Hoắc Bắc Thần.

Ký ức trong đầu như dòng nước nóng chảy xuôi, hơi nóng bốc lên khiến trước mắt người cay xè, nhiệt độ nóng bỏng khiến da thịt con người đau nhói như kim châm tiến vào trong máu, đau đến mức khiến người ta không thiết sống.

Ninh Vũ Phi rất hối hận, cậu nên tin bản năng của mình.

Thứ không nên nhớ, tuyệt đối không nên nhớ lại.

Dù rằng thời gian trốn tránh không nhiều, dù rằng đó chỉ là nhất thời, thêm được một chút thì thêm một chút, dù rằng tham hưởng một giây đồng hồ thôi, cậu cũng cam tâm tình nguyện.

Đáng tiếc… Muộn rồi.

Trạng thái Ninh Vũ Phi quá kém, Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục đều phát hiện, bọn họ lo lắng muốn mở miệng dò hỏi.

Ninh Vũ Phi giơ tay, không biết có phải là do ảo giác hay không nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi này, bàn tay nhỏ của cậu đã trắng bệch không huyết sắc, tĩnh mạch màu xanh hiện rõ dưới một lớp da mỏng.

Thẩm Lăng Dục chỉ cảm thấy trong lòng như bị giáng một cái, hắn cẩn thận nắm chặt tay Ninh Vũ Phi, bất an nói: “Tiểu Phi, anh biết em rất khó để vượt qua, nhưng có một số chuyện cần phải đối mặt, anh biết em thích Hoắc Bắc Thần nhưng hắn ta…”

Ninh Vũ Phi nhắm mắt lại, miễn cưỡng mở miệng, dùng âm thanh vô cùng hư nhược nói: “Có thể để em nghỉ ngơi một lúc không?”

Thẩm Lăng Dục ngơ ngác.

Ninh Vũ Phi nhìn về phía Tạ Cảnh, trong con ngươi thâm sắc không hề che giấu sự khẩn cầu: “Học trưởng, em rất mệt, để em ở một mình một lúc.”

Tạ Cảnh không hề có sức đề kháng với vẻ mặt này của Ninh Vũ Phi, mỗi lần nhìn thấy cậu thì chuyện đầu tiên chính là muốn cậu vui vẻ, nhưng… gần đây hắn luôn khiến cậu mệt mỏi, luôn quấy nhiễu cậu, còn làm cho cậu thống khổ bất kham.

Một lần cuối cùng, Tạ Cảnh cam kết ở trong lòng, đây là một lần cuối cùng, tất cả thời gian từ nay về sau, hắn nhất định sẽ làm cho cậu thật vui vẻ, nhất định sẽ làm cho cậu trải qua cuộc sống hạnh phúc mà cậu mong muốn.

Nghĩ tới đây, Tạ Cảnh ổn định lại trái tim quặn đau, dùng thanh âm an ủi động lòng người để nói: “Em nghỉ ngơi lát đi, anh ở bên ngoài, có chuyện thì gọi anh.”

Thái tử cũng vội nói theo: “Tiểu Phi, anh chờ em ở ngoài, sẽ luôn chờ.”

Ninh Vũ Phi nhìn hai người bọn họ, tư vị trong lòng khó mà diễn tả bằng lời, giống như mướp đắng nghiền thành nước rồi đổ trộn vào trong dòng máu của mình, bên trong đắng chát xen lẫn với tinh ngọt, hỗn hợp giữa giãy dụa và tuyệt vọng, một đời cũng không muốn thưởng thức thêm lần thứ hai.

Ninh Vũ Phi mệt mỏi đến mức không muốn biểu cảm thứ gì trên gương mặt, nhưng không được, cậu phải cười, cười một cái với bọn họ.

Dù sao, họ đều không biết thứ gì cả.

“Không sao.” Ninh Vũ Phi nhẹ nhàng thở một hơi, miễn cưỡng ngoắc ngoắc khóe miệng: “Em nghỉ lúc là ổn rồi.”

Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục rời đi.

Ninh Vũ Phi nằm trong ghế sô pha rộng lớn, cả người giống như mất đi khung xương trở thành một cơ thể không sức sống.

Kẻ khởi xướng một tràng tai nạn xe cộ kia đã sớm chết.

Hoắc Bắc Thần luôn điều tra là ai làm, nhưng kẻ hành hung đã bị tự tay Ninh Vũ Phi giết chết.

Thật ra đó là thứ không đáng để nhắc lại, tuy Đại Hạ phủ hầu tước đã ngã xuống nhưng vẫn không thiếu kẻ trung thành liều chết lưu lạc ở bên ngoài, nghe nói Ninh Vũ Phi trở về đế đô tinh, cũng giống Trần Nham, nghĩ cách báo thù, máu trả nợ máu, phát tiết uất ức còn đọng lại trong bốn năm.

Nhưng họ không ngờ là một vụ nổ như vậy, Ninh Vũ Phi không hề bị thương mà tất cả bọn họ đều tan thành một đống tro tàn.

Bởi vì quá mức lưu loát quá mức sạch sẽ, có khi lật ngược toàn bộ đế đô tinh cũng tìm không ra đầu mối.

Một trận tai nạn xe cộ, Ninh Vũ Phi không hề bị tổn thương nhưng lại kích thích ‘vật kia’ trong cơ thể Ninh Vũ Phi.

Vốn bị áp chế từ năm mười tuổi cho đến khi hai mươi lăm tuổi, hoàn toàn phá vỡ rằng buộc, phát huy uy lực mạnh mẽ—— Thiên Xà tâm.

Ninh Vũ Phi nằm trên ghế sa lông, đôi mắt trống rỗng nhìn nhìn trần nhà, cảm thấy tất cả quá mờ mịt quá hư không, không hề chân thật.

Ninh Vũ Phi biết Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục lo âu cái gì.

Thiên Xà tâm, vật này chính là khát vọng đã lâu của Nguyên Lão viện: năng lực của Thiên Xà tộc.

Mà vật này còn cường đại hơn sơ với tưởng tượng của bọn họ, vô cùng uy lực, khiếp sợ người đời.

Thái tử và nghị trưởng nói Hoắc Bắc Thần lòng lang dạ thú muốn vật kia.

Thật ra bất kể họ là ai, nếu có thể khống chế được năng lực của Thiên Xà tâm thì nhất định sẽ thống trị được dải ngân hà, thậm chí còn dẫn dắt con người đi tới một đỉnh cao huy hoàng mới.

Nhưng muốn khống chế được Thiên Xà tâm thì nhất định phải khống chế được Ninh Vũ Phi.

Nếu lo nghĩ từ góc độ đó, như vậy thì tất cả sẽ có một mùi vị khác.

Đó chính là —— không ái tình, chỉ có quyền.

Đến tột cùng thì họ muốn Ninh Vũ Phi hay là muốn Thiên Xà tâm, vấn đề này vĩnh viễn không thể tìm được đáp án.

Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục cho rằng Ninh Vũ Phi vì điều này mà phong bế ký ức.

Nhưng sự thật… Ninh Vũ Phi không yếu ớt như vậy, không đến mức không chống đỡ nổi một đòn!

Thứ Ninh Vũ Phi gánh vác còn nhiều hơn so với tưởng tượng của họ, cũng có nhiều thứ rất khó giải.

Hít sâu một hơi, Ninh Vũ Phi cưỡng ép hình ảnh tàn khốc đang cuồn cuộn trong tâm trí, cố gắng để đầu óc mình tỉnh táo, suy nghĩ nghiêm túc.

Thật ra, bốn tháng trước lòng mình vẫn quá tham.

Bốn tháng trước phong bế trí nhớ thì tất cả đều quay lại trở về điểm xuất phát.

Nhưng sự thật thì… Vô dụng, chỉ trộm được bốn tháng ngắn ngủi lại còn khiến thái tử, nghị trưởng và đại nhân nhận lấy thống khổ.

Bây giờ suy nghĩ đến chuyện mình làm trong khoảng thời gian này, chỉ cảm thấy vô cùng nực cười cũng cảm thấy vô cùng ao ước.

Một đời trước mình không như vậy sao, đầu không nặng, mọi chuyện không cần nghĩ nhiều, đơn giản chỉ mong sống sót, dù bất an thấp thỏm cũng không có thứ gì sầu lo, tuy việc vặt cuốn thân nhưng sống một cách tùy ý tùy tâm.

Một cuộc sống cứ như vậy mà tiếp tục, nhưng ai mà biết được thứ đó đã sớm chôn bên người.

Nếu để mình mất trí nhớ đã vô dụng, thì chỉ còn cách dùng phương pháp thứ hai đi.

Ninh Vũ Phi đột nhiên mở mắt, không còn là một mảnh trống rỗng mà bên trong con người giống như điểm đầy ánh sao, màu sắc rộng lớn vô cùng cuốn hút giống như có thể gánh chịu tất cả, khiến người khác không nhịn được luân hãm trong đó.

Ninh Vũ Phi hít sâu một hơi, nhẫn nhịn đau đớn động đậy trong huyết mạch, lên dây cót tinh thần, nhẹ giọng nói: “Lăng Dục, anh có thể đi vào một lúc được không?”

Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục vẫn luôn chờ ở ngoài cửa.

Nghe thấy giọng của Ninh Vũ Phi, thái tử gần như không hề dừng lại mà nhanh chóng bước vào.

Ninh Vũ Phi ngồi trong ghế sô pha.

Không biết tại sao, sau khi nhớ lại đoạn ký ức đó, khí chất quanh người Ninh Vũ Phi cũng thay đổi theo, vốn là một thanh niên khỏe mạnh tuấn tú nhưng lúc này lại tái nhợt như mắc bệnh, không chỉ màu da mà còn có cảm giác ấy.

Ghế sô pha rộng lớn giống như đang nuốt lấy Ninh Vũ Phi, tư thái tiều tụy đến mức này tựa hồ dùng sức ôm một cái đều sẽ biến mất không thấy hình bóng.

Bồi hồi luẩn quẩn trong lòng, Thẩm Lăng Dục đi tới bên cạnh Ninh Vũ Phi, cẩn thận từng ly từng tí ôm lấy cậu vào trong lòng, tỉ mỉ hôn lên trán Ninh Vũ Phi, muốn động viên thì bị nhiệt độ băng lãnh trên da thịt đâm thẳng vào trong lòng.

“Tiểu Phi… có phải em không thoải mái chỗ nào sao?”

Ninh Vũ Phi vô cùng thuận theo dựa vào trong lòng Thẩm Lăng Dục, ôn hòa nói: “Em rất khỏe.”

Thẩm Lăng Dục không vì lời này mà được an ủi, trong lòng thấp thỏm không ngừng khuếch tán, lo lắng hỏi: “Anh dẫn em qua phòng khám được không? Kiểm tra thân thể một lượt.”

Ninh Vũ Phi lắc đầu nói: “Không cần, em có chuyện muốn nói với anh.”

Thẩm Lăng Dục chau mày: “Chờ kiểm tra xong rồi nói.”

Ninh Vũ Phi dùng sức nắm chặt lấy tay Thẩm Lăng Dục, Thẩm Lăng Dục có thể tránh thoát nhưng vào lúc này lại không hề nhúc nhích, hắn có một loại ảo giác giống như bản thân chỉ cần hơi dùng sức thì sẽ bẻ gãy cánh tay nhỏ gầy tái nhợt này.

Chuyện gì thế này?

Rõ ràng… Rõ ràng vừa nãy còn rất tốt! Mới vừa còn tràn trề tinh thần! Làm sao đột nhiên…

Bởi vì đoạn ký ức kia sao? Là bởi vì không thể chịu đựng Hoắc Bắc Thần ruồng bỏ sao?

Tuyệt vọng to lớn trào dâng trong đầu Thẩm Lăng Dục, Ninh Vũ Phi dụng tình sâu đậm đối với kẻ kia đến mức này sao? Em ấy yêu hắn ta đến mức mất đi thì sống không nổi sao!

Đúng rồi… Bốn tháng trước, em ấy còn phong bế trí nhớ của mình, còn bây giờ…

Thẩm Lăng Dục sắp bị đố kỵ trong đáy lòng bức điên, tại sao? Tại sao! Rõ ràng là hắn gặp Ninh Vũ Phi trước tiên, rõ ràng hắn mới là người yêu Ninh Vũ Phi nhất, rõ ràng Ninh Vũ Phi đã cho hắn một lời cam kết một kiếp, nhưng vì sao Ninh Vũ Phi lại đi yêu những người khác?

Giống như… từ trước đến nay, Ninh Vũ Phi chưa từng yêu mình.

Cho tới nay, Thẩm Lăng Dục cũng chưa dám nghĩ về vấn đề này. Nhưng lúc này đây, hắn không khống chế được suy nghĩ của mình.

Bốn năm trước, Ninh Vũ Phi yêu trúng Tạ Cảnh… Tuy rằng sau khi bọn họ tách ra nhưng Thẩm Lăng Dục biết rõ, Ninh Vũ Phi chưa từng đi ra từ mối tình ấy.

Nhưng Thẩm Lăng Dục không sợ, hắn không hề sợ, chỉ cần kiên trì thêm, chỉ cần người ở bên Ninh Vũ Phi từ nay về sau chính là mình, như vậy Ninh Vũ Phi nhất định sẽ yêu mình.

Tròn hai năm, mỗi giờ mỗi khắc Thẩm Lăng Dục không ngừng quấn lấy Ninh Vũ Phi, dù cách nhau một tinh hệ nhưng hắn vẫn dùng các loại truyền tin để đem mình khảm vào trong cuộc sống của Ninh Vũ Phi.

Cũng là hai năm trước, đến thời điểm Thẩm Lăng Dục coi mình cuối cùng cũng đánh động được Ninh Vũ Phi thì tất cả lại quay về con số 0.

Thẩm Lăng Dục hoàn toàn không hiểu, hoàn toàn không biết mình đã làm sai cái gì, không thể liên hệ, truyền tin không thông, tất cả đều hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Ninh Vũ Phi.

Khi đó… nếu không có sự ngăn cản của Đại Công phủ hầu tước thì e rằng Thẩm Lăng Dục đã sớm vọt tới đại hoang tinh hệ.

Dày vò hai năm, mãi đến khi Ninh Vũ Phi trở về thì lại quên hết tất cả.

Thẩm Lăng Dục dùng mọi thủ đoạn muốn có được Ninh Vũ Phi, cuối cùng thì kết quả lại là gì.

Ninh Vũ Phi và Tạ Cảnh hợp lại, Ninh Vũ Phi yêu trúng Hoắc Bắc Thần… Chỉ có hắn, xưa này chưa từng được thích qua, chưa từng được Ninh Vũ Phi chân chính coi trọng.

Nghĩ tới điều đó, trái tim Thẩm Lăng Dục nguội lạnh, hàn ý rót vào trong huyết dịch, thuận theo xương cốt mà chiếm đoạt toàn thân.

Thẩm Lăng Dục hoảng hốt ngồi đó, lí trí không ngừng ngăn cản điên cuồng đang xông ra từ sâu trong linh hồn.

Mãi đến khi… Một giọng nói nhẹ nhàng từ tốn vang lên: “Em thích anh.”

Thẩm Lăng Dục đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu, thấy Ninh Vũ Phi cong khóe môi, cười vô cùng ôn nhu.

‘Ầm’ một tiếng, tựa như có thứ gì đó nổ tung trong lúc này, trong mắt Thẩm Lăng Dục tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Đôi mắt Ninh Vũ Phi vô cùng dịu dàng giống như chưng cất một bầu rượu ngon, mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn tại chóp mũi khiến toàn thân người ta thư thái, không nhịn được mà muốn nhấp một ngụm, mà chỉ cần một ngụm thôi đã trầm luân trong đó.

Thậm chí Thẩm Lăng Dục không biết mình nên nói gì.

Ninh Vũ Phi tiếp tục nói: “Lăng Dục, chúng ta ở bên nhau nhé?”

Thẩm Lăng Dục có một loại cảm giác không chân thật, một loại khát vọng một thứ đồ vật đã lâu vốn tưởng rằng sẽ tuyệt vọng lại đột ngột rơi vào trong lòng bàn tay hắn, điều này khiến hắn không thể tin nổi, điều này khiến hắn không dám đụng vào, chỉ lo đó chỉ là một giấc mộng đẹp, chỉ là một cái bóng giả tạo, chạm vào thì sẽ biến mất không còn tăm hơi, cảm giác tuyệt vọng đó sẽ hoàn toàn bức điên hắn.

Thế nhưng… Ninh Vũ Phi vẫn nhẹ nhàng nói tiếp: “Cho em chút thời gian, em sẽ thẳng thắn cùng Tạ Cảnh, em sẽ cố gắp để anh ấy tiếp thu, vấn đề mất ngủ nhất định có thể giải quyết nhưng anh phải đáp ứng em, không được nổi nóng, không được đi kích thích anh ấy, chờ tin tức của em, có được không?”

Vào giờ phút này Thẩm Lăng Dục có gì là không đáp ứng cậu?

Lại càng không nói tới Ninh Vũ Phi còn thoáng dùng năng lực khống chế lòng người.

Sau khi Thẩm Lăng Dục hoàn hồn thì gật đầu liên tục: “Được, được, đều nghe theo em, cái gì cũng nghe theo em.”

Dứt lời, Thẩm Lăng Dục dùng sức ôm lấy Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi rũ mắt, trong mắt vẫn ôn nhu như trước nhưng sâu thẳm trong màu đen ấy lại tràn ngập thê lương cùng vô vọng.

Ninh Vũ Phi thở dài, nói với thái tử: “Em đây muốn đi nói chuyện với nghị trưởng một lúc.”

Thẩm Lăng Dục ngẩn ra, lập tức nói rằng: “Anh ở lại chỗ này.”

Lông mi Ninh Vũ Phi khẽ run, nhưng rất nhanh cậu ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh, mỉm cười nói: “Anh ở đây, sao em còn nói chuyện được chứ? Lát nữa cả hai đánh nhau ra đó mới chính là phiền toái, nghe em, em sẽ không lừa anh, chờ qua ngày hôm nay, chúng ta có thể ở bên nhau.”

Thẩm Lăng Dục cau mày: “Tạ Cảnh hắn ta không dễ dàng…”

Lời còn chưa dứt lại đột nhiên chạm vào ánh mắt Ninh Vũ Phi, ngay sau đó có một dòng nước ấm kỳ lạ chảy xuôi vào tim, hắn chưa từng tin tưởng bất cứ ai, vào lúc này lại vô cùng tin tưởng Ninh Vũ Phi, sự tín nhiệm đó đến cả bản thân hắn cũng không tưởng tượng nổi.

“Được…” Thẩm Lăng Dục đồng ý: “Anh chờ tin tốt của em.”

“Ừm, yên tâm đi.” Ninh Vũ Phi nhìn theo Thẩm Lăng Dục ra khỏi phòng, mới đột nhiên thả lỏng sức lực, gương mặt vốn tái nhợt lại càng trở nên trắng bệch hơn.

Ninh Vũ Phi nhắm mắt, thoáng hoãn khí, khôi phục chút thể lực.

Nghị trưởng sama càng phiền phức hơn so với thái tử.

Không nghi ngờ chút nào, suy tính từ phương diện tinh thần lực, Tạ Cảnh tuyệt đối là cường đại nhất.

Tốc độ vận chuyển suy nghĩ của Tạ Cảnh được đế quốc công nhận là số một, hắn là kim bài, trong lịch sử ngàn năm của nhân loại chỉ có mấy vị là có thể liên thông với quang não mà không gặp rào cản, tốc độ lưu truyền thông tin đuổi kịp theo tốc độ ánh sáng.

Hiệu suất làm việc của một mình Ninh Vũ Phi thậm chí còn so với hơn mấy triệu người, điều đó có thể tưởng tượng ra tinh thần lực của Ninh Vũ Phi kinh người tới mức nào.

Cũng chính vì năng lực kinh người này nên hắn mới có di chứng mất ngủ không thuốc chữa.

Dùng loại thuốc nghiên cứu chữa bệnh bây giờ đã không còn tác dụng đối với Tạ Cảnh, cho nên… Tạ Cảnh mới thống khổ như vậy.

Nhân họa đắc phúc, cũng chính là sự thống khổ vì mất ngủ mà tinh thần lực của Tạ Cảnh càng lúc càng được rèn luyện, thậm chí truyền tới thanh âm, ngôn ngữ vốn có lực sát thương rất lớn, nếu kết hợp với thanh tuyến đặc biệt và tinh thần lực khổng lồ của hắn thì muốn cảm hóa người bình thường thì đó chính là chuyện quá đơn giản.

Chuyện đầu tiên Ninh Vũ Phi phải làm là giúp Tạ Cảnh giải quyết vấn đề mất ngủ.

Trên lý thuyết là có thể làm được, sức mạnh Thiên Xà tâm rất mạnh, chỉ cần cậu có thể chống đỡ thì nhất định có thể làm được.

Ninh Vũ Phi nghe thấy tiếng bước chân, chợt mở mắt.

Tạ Cảnh vừa lúc đối diện cùng Ninh Vũ Phi, không khỏi dừng bước chân, cả người run lên.

Ninh Vũ Phi cong môi cười cười: “Học trưởng.”

Giọng nói nhẹ nhàng thả chậm, biểu tình thư thích, dù dung mạo tái nhợt có phần bệnh trạng, nhưng vào lúc này Tạ Cảnh lại cảm nhận được sự bình tĩnh không cách nào diễn tả được.

Quá ung dung, giống như bụi bặm trong không khí đều biến thành tinh linh động lòng người, nhẹ nhàng chậm rãi bay lượn, cánh mỏng phất qua từng đợt kim tuyến khiến xung quanh bao phủ một tầng ánh sáng mờ ảo…

Tạ Cảnh chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác như vậy, một đời một kiếp đều chưa từng thả lỏng như bây giờ.

Tạ Cảnh nhìn Ninh Vũ Phi, yêu thương lúc này bành trước đến cực điểm, hắn coi bản thân đã khắc chế, sẽ không bao giờ rối loạn trận tuyến nhưng lúc này lại chỉ muốn vội vàng biểu đạt tâm tình của mình.

“Tiểu Vũ, chuyện đã qua anh không thể thay đổi, nhưng anh có thể cam đoan với em, anh chưa từng vì Thiên Xà tâm mà tiếp cận em, nếu em không tin thì anh lập tức từ bỏ Thượng Hạ nghị viện, từ bỏ Đại Tạ hầu tước phủ, từ bỏ tất cả. Anh biết em muốn có một cuộc sống bình thường, anh biết em muốn tạo lập một gia đình đơn giản, cho anh thêm một cơ hội được không? Chúng ta có thể có con, có thể định cự tại Nghi Cư tinh xinh đẹp, sống cuộc sống em mong muốn, anh sẽ không để em thích ứng anh, lần này đổi thành anh thích ứng em được không?”

Bản kế hoạch đó tốt đẹp đến nhường nào, lời nói êm tai tới cỡ nào, khóe môi Ninh Vũ Phi nở rộ lên một nụ cười thật lòng, nhẹ nói: “Được.”

Một chữ thật đơn giản lại đột ngột khiến đôi mắt Tạ Cảnh sáng ngời, hắn có phần không dám tin mà hỏi thêm một lần nữa: “Tiểu Vũ… em đáp ứng anh?”

“Vâng.” Ninh Vũ Phi cười nói: “Chúng ta tới Lan Tây tinh, đó là một hành tinh thủy, rất đẹp.”

Tạ Cảnh là một người bình tĩnh nhưng vào lúc này lại phấn chấn như một thiếu niên ngây ngô theo đuổi được người mình yêu, hắn sốt sắng, giọng nói hoa mỹ hơi cứng nhắc: “Tiểu Vũ, em không gạt anh chứ?”

Ninh Vũ Phi bật cười: “Tại sao em phải gạt anh?”

“Nhưng…” Lần đầu tiên Tạ Cảnh phát hiện tài ăn nói của mình đã thành dã tràng, hắn không biết nên nói gì, mừng rỡ trào dâng khiến hắn quên hết điều mình nên nói.

Ninh Vũ Phi động viên nói: “Nhưng anh phải cho em chút thời gian, em có một số chuyện cần giải quyết.”

Tạ Cảnh thoáng tĩnh táo, biết lời cậu muốn nói là gì: “Em yên tâm, chỉ cần em xác định tâm ý, bọn họ…”

Ninh Vũ Phi ngắt lời hắn: “Em sẽ giải quyết tốt, học trưởng, có thể thuận em một lần không?”

Tạ Cảnh nhẹ giọng hỏi: “Mệt mỏi?” Hắn vẫn luôn chú ý thần thái của Ninh Vũ Phi, tình trạng của cậu tựa hồ không ổn lắm.

Ninh Vũ Phi nhắm mắt rồi nói: “Hơi mệt, nhưng nghỉ lúc là ổn rồi, anh đừng đi, ở lại bên em.”

Tạ Cảnh nơi nào sẽ không đáp ứng.

Ninh Vũ Phi cần một không gian yên tĩnh, Tạ Cảnh buông lỏng tinh thần, thời khắc hai người rất gần nhau.

Thiên Xà tâm…

Quả đúng là thứ đáng sợ.

Nếu có lựa chọn, Ninh Vũ Phi không hề muốn có nó nhưng nó đã ở trong cơ thể cậu ngay từ khi ra đời, là truyền thừa của mẹ ruột để lại cho cậu.

Không thể lựa chọn, không thể tróc ra, chỉ có thể chịu đựng.

Dù sao cũng trộm được hai mươi lăm năm, cũng là đáng giá.

Nửa giờ, Tạ Cảnh cho rằng Ninh Vũ Phi đang ngủ nhưng cuối cùng người ngủ lại biến thành hắn.

Thẩm Lăng Dục chờ bên ngoài nhịn không được mà dùng máy truyền tin liên lạc với Ninh Vũ Phi: “Tiểu Phi… Thời gian dài như vậy, hai người…”

Ninh Vũ Phi trả lời: “Lăng Dục, tiến vào đi.”

Thẩm Lăng Dục đã sớm không kịp đợi, đẩy cửa mà vào, lập tức đối mặt với Ninh Vũ Phi.

Từ trước đến nay, Thẩm Lăng Dục đều chưa từng nghĩ rằng đôi mắt một người lại có năng lực như vậy, có thể làm đầu óc hắn trống rỗng, vô số chuyện giống như trang giấy bị lửa nóng thiêu đốt, hóa thành than tro rụi tàn trong không khí, bay lượn lên trên, tiến về phía bầu trời lạnh lẽo, cuối cùng thì biến mất không còn tăm hơi…

Đến khi ngồi trên phi hành khí, Ninh Vũ Phi đã không còn khí lực.

Bốn tháng trước, Ninh Vũ Phi phong bế trí nhớ của chính mình, nghĩ tới việc áp chế Thiên Xà tâm, chính mình còn có thể sống được bao lâu, có lẽ là tới hai lăm tuổi, nhưng tiếc là… Hoàn toàn vô dụng.

Nếu như vậy, hãy để họ quên cậu đi.

Chấp niệm quá sâu, khi ký ức trở thành một bóng mờ, tan biến như chưa từng tồn tại.

Diễm Thiếu: Nếu không có nguyên soái, chắc thành văn 3P luôn rồi:v

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!